Tôi muốn phòng tôi một bảo tàng



Tôi muốn giữa phòng mình
tấm ảnh rừng cây xanh
giữ lại làm kỷ niệm
.....lỡ một mai rừng núi bị tan tành
Tôi muốn giữa phòng mình
ảnh một nàng thật xinh
để người đời cảnh giác
....những nội tâm không giống được ngoại hình
Tôi muốn giữa phòng tôi
ảnh bà cụ đang ngồi
tượng đài cho quá khứ
....một thời tuổi trẻ xa xôi
Tôi muốn giữa phòng tôi
tượng thằng bé mồ côi
....biểu tượng chung cho toàn nhân loại
giữa những bến bờ biên giới ngăn đôi
Tôi ước giữa phòng riêng
tượng ai đó tọa thiền
...để thiên hạ chốn chợ đời chen lấn
mãi nhớ còn kia một cõi thiêng
Tôi mơ giữa phòng mình
bức tranh tường lỏng đinh
....để đời nhớ biểu tượng nào đi nữa
có chi còn hoài trong thế giới diệt sinh
Tôi muốn giữa phòng tôi
một bức tranh mầu nước biếc trùng khơi
để tưởng nhớ biển Đông xanh ngắt một thời
nay có lẽ sắp trở thành hoài niệm...
Tôi muốn giữa phòng tôi
một bức tranh hoang mạc bời bời
có kẻ Tây du cầu pháp
....mà nay còn được mấy người!
Tôi muốn giữa phòng chúng ta
bức chân dung tự hoạ chính mình
để mai kia xuôi tay về đất
trả lại đời
một khoảng lặng mông mênh!

Toại Khanh, bệnh viện Waldshut tháng 5 năm 16

TẢN MẠN TÂM TƯ