Tâm tình người vong quốc

Sóng xô Đông Hải
Gió quyện Trường Sơn
Quê tôi nghìn năm
Một lịch sử buồn
Tổ tiên trăm người
Một nửa theo cha xuống biển
Một nửa kia theo mẹ về non...
Biển dâu bao phen
Việt tính chẳng sờn
Dựng nước giữ nòi
Đường Ngu, Âu Lạc
Chép sử tiên rồng
Trên Ngọc Lũ, Đông Sơn....
Anh nói bốn nghìn năm
Tôi chỉ tin một nửa
Em bảo mười tám đời vua Hùng
Tôi chỉ tin sử mình có tự Trưng Vương
Ít thôi mà thật
Ngắn thôi mà hùng
Sòng phẳng, thông minh
Dân tôi đâu cần chi huyền thoại
Thứ chỉ cần cho nhược quốc, man dân...
Vậy rồi một ngày
Ván cờ thành bại
Đại cuộc chuyển xoay
Đất mẹ Tây Nguyên
Kẻ lạ xéo giày
Rừng núi mộng mơ
Ngập tràn bùn độc
Ngó ra ngoài kia
Ngậm ngùi Bản Giốc
Một thoáng chủ quyền
Ai biết đã trao tay
Mà đã hết đâu
Niềm đau vận nước
Vào một ngày buồn
Nào ai biết trước
Bờ Đông Hải dài
Có từ thuở Văn Lang
Bỗng nhiên quay lui
Với lời nguyền Bắc thuộc
Xác ngư dân tôi nổi chìm theo sóng nước
Người chết theo tàu, xác gửi đáy biển sâu
Tàu đâm vỡ tàu, chim én đọ diều hâu
Hùng khí Yết Kiêu
bỗng một ngày không giữ nổi
Đành thôi
Chủ quyền chỉ là giả niệm
Biên giới, giống nòi chỉ là hư huyễn
Phân biệt bây giờ
Ai lường chuyện đời sau
Thế sự, đất trời
Biển cả nương dâu
Tôi tự ru mình
Ngủ say
Trong nỗi niềm vong quốc
Đêm viễn xứ
Đối đèn khuya
Gầy rộc
Tôi mơ mòng
Mộng du
Theo giấc chiêm bao
Ồ ! Kìa Lý Bạch
Nọ Lưu Linh
Bước thấp bước cao
Bên hiên ngoài
Một Quan Vân Trường
Tay đao mặt đỏ
Rồi Đổ Phủ, Vương Duy
Xôn xao ngoài ngõ...
Tôi lại bàng hoàng
Bên đèn khuya mờ tỏ
Dáng ai gùi kinh
Ồ, dịch giả Huyền Trang
Trời ạ
Ngó quanh
Ngũ đế, Tam Hoàng
Dương Nghệ, Nữ Oa
Đề huề hội tụ
Trung Hoa tinh anh
Trời ơi có đủ
Với Trang Tử cổ bồn,
Rồi Lão Tử cỡi trâu...
Tư Mã Thiên gầy gò
Giọng nói lạnh đêm thâu:
Xứ ngài bốn ngàn năm
Xứ tôi nửa vạn
Giờ Đông Hải của ngài
Nếu người ta chịu bán
Tụi mình đương nhiên
Thành một khối trung nguyên
Sử hai nước mình
Lúc đó chẳng còn riêng
Ngài đẹp mặt
Khi có chúng tôi là tiên tổ
Văn hiến cộng chung chín ngàn năm
Đâu phải là chuyện dở
Chi phải buồn
Đời muôn sự của chung
Hiểu được thiên cơ mới đáng mặt anh hùng
Ngậm ngùi mà chi
Thứ nỗi niềm vong quốc
Lòng rối lòng
Nghe đau chưa kịp khóc
Bỗng thềm ngoài
Tiếng dép cỏ nhẹ khua
Ngài Huyền Trang
Hia mão Đại Thừa
Gõ nhẹ cửa am
Mang theo vào
Mấy luồng gió lạnh
Tôi chắp tay chào
Ngài tự xưng danh tánh
Rồi đăm chiêu
Ngó mặt gã hậu sinh:
Ô hô, nguy tai !
Là cái phàm tình
Những biện biệt
Chỉ khiến sinh linh đồ thán
Bắc phái, Nam phương
Là đệ huynh, thầy bạn
Quý thầy xứ ngài
Còn tụng tiếng nước tôi
Thế trí biện thông
Còn bỉ thử, trong ngoài
Đệ nhất tất- đàn
Chẳng còn ai thù, bạn
Gẫm lại mà suy
Ai nam man, ai đại hán
Ai lại không lệ mặn, máu hồng
Tập khí phàm phu
Người Hoa hạ ngóng bắc phong
Chim Việt chỉ cành Nam tìm đậu
Thời hiện đại tứ phương giao hảo
Ranh giới bắc nam chỉ khiến cực lòng
Kìa nhìn ra thiên hạ tây đông
Mấy cường quốc luôn chở che nhược tiểu
Hai xứ mình bao đời hòa hiếu
Chung một góc trời
Môi hở lạnh răng
Ta nhìn thầy...
Cũng có vẻ học tăng
Chẳng lẽ quên câu Ưng Vô Sở Trụ
Tăng tục, nữ nam, chim muông, cầm thú
Gì cũng là bóng chớp trên không
Bắc quốc, Nam bang gương chiếu hoa lồng
Chi hơn được muôn phương thu về một mối
Mình có nhau xuân thu sớm tối
Thái Sơn, Côn Luân rồi cũng của người Nam
Bột Hải, Hoa Đông...thầy coi như mấy lũy tre làng
Thâm Trấn, Tứ Xuyên
Thầy có thể xem là quê mẹ
Càng cởi mở thì lòng càng thêm nhẹ
Nê chấp làm gì một lãnh thổ cỏn con
Đáng chi đâu
Mà đòi sống mái mất còn
Phận nhược tiểu
Có hung hăng chỉ thêm phần chịu thiệt
Ta đêm nay có mấy lời thâm thiết
Nhắn gửi thầy
Cũng nhắc nhở cả nam bang
Hoặc đơn phương cầu phong
Hoặc khụy gối quy hàng
Đến chừng đó chỉ thêm tủi nhục
Ta lấy phận tăng-già tôn túc
Phân giải giùm mấy chỗ thiệt hơn
Cho trời quang
Đừng địa ám thiên hôn
Cho mây tạnh
Can qua đừng xảy đến
Nay gửi thầy chút lòng cảm mến
Khá mong thầy...người trẻ dạ không non !
Bỗng ngài phất tay
Bóng dáng không còn
Tôi tỉnh giấc nhìn quanh
Ngoài kia trời đang rạng
Ồ, sắp năm giờ
Người ta chờ vô giảng!

Brugg, May/ 25/ 2014, đêm nghe ngư dân Việt chết vì tàu Trung quốc.
TOẠI KHANH


TẢN MẠN TÂM TƯ